Những ngày qua, bức tâm thư của cô giáo Chu Ngọc Thanh – giáo viên trường THCS Hùng Vương, thị trấn IaKha, huyện IaGrai, tỉnh Gia Lai được cư dân mạng chia sẻ chóng mặt. Theo đó, cô Thanh đã có những dòng chia sẻ với học sinh về hình ảnh đất nước Việt Nam trong cuộc chiến chống lại dịch bệnh với sự vào cuộc của cả hệ thống chính trị, sự hi sinh cao cả của đội ngũ y, bác sỹ và với sự thận trọng đầy trách nhiệm của tất cả mọi người…
Cô Chu Ngọc Thanh cho biết lý do viết bức tâm thư này: “Vì thấy Việt Nam rất đẹp, tôi muốn lan tỏa tình yêu đất nước đến với học sinh và mong mọi người yên tâm trước dịch bệnh Covid-19. Ngoài ra, tôi còn muốn cất lên bản tình ca yêu nước nhằm khơi dậy ở học sinh tình yêu đất nước”.
“Đặc biệt, bức tâm thư này ra đời như khẳng định một niềm tin mà tôi luôn trân trọng về tình yêu với đất nước Việt Nam thanh bình” – cô Thanh vui vẻ nói.
Cô giáo Chu Ngọc Thanh
“Các em học sinh thân mến!
Các em thấy đất nước mình có tuyệt diệu hay không? Trước hết, cô muốn các em khắc sâu trong tim mình bóng hình đất nước. Và giờ thì cô sẽ nói rõ lí do vì sao cô lại muốn các em làm điều đó.
Vài ngày nữa, các em sẽ đi học trở lại sau hai tuần nghỉ học để phòng chống sự lan truyền của đại dịch Corona. Cô trò ta sẽ sắp gặp lại nhau sau một thời gian dài được nghỉ, và rồi, cô lại tiếp tục công việc của mình với những bài giảng mê say. Để chuẩn bị cho những bài giảng ấy, cô muốn bắt đầu bằng câu chuyện về đất nước mình trong những ngày vừa qua, những ngày mà báo đài và các cơ quan truyền thông nói rất nhiều về dịch bệnh.
Dịch bệnh thật khủng khiếp phải không các em? Nhưng hôm nay, cô không muốn nói về sự khủng khiếp ấy, cô cũng không muốn nói nhiều về cách phòng chống dich, bởi vì điều đó đã được Bộ y tế nhắc nhở hàng ngày. Cô chỉ muốn nói với các em về hình ảnh của đất nước ta trong cuộc chiến chống lại dịch bệnh với sự vào cuộc của cả hệ thống chính trị, với sự hi sinh cao cả của đội ngũ y bác sỹ, với sự thận trọng đầy trách nhiệm của tất cả mọi người… Bởi cô cho rằng, những bài học này, sách giáo khoa và chương trình học tập sẽ không cập nhật ngay được.
Các em thấy không? Theo cái lí lẽ bình thường thì khi điều gì khủng khiếp đang xảy ra , người ta sẽ phải lo cho mình trước nhất. Nhưng đất nước mình đã không làm như vậy! Ngoại trừ một số rất ít người thừa nước đục thả câu, tích trữ và nâng giá khẩu trang để trục lợi, thì còn lại là tất cả những người có trách nhiệm đang làm những việc rất nhân văn mà không có bất cứ công dân của một quốc gia nào làm được. Dưới sự chỉ đạo của Đảng, chính phủ đã ra tuyên bố: “chống dịch như chống giặc”, kèm theo một lời hiệu lệnh: “Trong cuộc chiến này sẽ không có ai phải ở lại phía sau”, để từ đó, chúng ta đã viết tiếp được bao điều kỳ diệu về dân tộc của mình. Trong lúc nhân dân các nước Hàn Quốc, Nhật Bản, Mỹ biểu tình không cho người dân của nước họ từ vùng dịch trở về thì chính phủ ta lại tuyên bố một câu đơn giản “sẵn sàng đón bà con về nước”.
Chúng ta đã đón 950 công dân nước ta trở về rồi chăm sóc tập trung trong các doanh trại để thực hiện cách ly và theo dõi với chế độ ăn uống, ngủ nghỉ rất chu đáo. Rất nhiều những chiến sỹ phải vào rừng ở với thái độ rất vui vẻ và tự nguyện để nhường doanh trại của mình cho đồng bào mới về từ vùng dịch.
Trong lúc chính phủ các nước châu Âu bị Nhật Bản, Đài Loan và Philipnes từ chối, cấm không cho Du thuyền MS Wesrerdam cập cảng dù theo thỏa thuận từ trước vì sợ sự lây truyền vi rút Corona thì chính phủ ta lại hạ lệnh mở cửa cảng để đón họ vào. Rồi con tàu du lịch Diamond Princess Nhật Bản chở 3.700 hành khách, trong đó 61 người nhiễm vius corona, thì chính phủ ta vẫn cho họ được cập cảng Chân Mây (Thừa Thiên-Huế) và Hạ Long (Quảng Ninh), bởi sợ nhỡ đâu họ sẽ gặp phải sóng to gió lớn giữa đại dương mù mịt.
Và khi vùng tâm bệnh Vũ Hán chao đảo, ngả nghiêng với những con số người chết vì dịch bệnh gia tăng, đã có cả hàng trăm người đăng ký để được đến vùng tâm bệnh đón đồng bào mình trở về cũng như làm nhiệm vụ tiếp tế cho nước bạn. Rồi 15 người trong số hàng trăm người đăng ký đó đã may mắn trúng tuyển, họ đã tới Vũ Hán, chuyến bay làm nhiệm vụ quốc gia và quốc tế cũng đã hạ cánh an toàn đưa 35 người Việt trong vùng tâm bệnh trở về nước trong sự quan tâm , xúc động chan chứa nghĩa tình. Một bạn công nhân của một công ty thiết bị y tế nói với đầy lòng tự hào: “Cám ơn các bạn, họ đã được về, còn chúng tôi đang tăng ca để sản xuất khẩu trang bảo vệ mọi người” .
Còn đội ngũ những y bác sỹ thì làm việc đêm ngày, quyết phải khống chế bằng được đại dịch ấy. Họ vừa phải lo chữa trị cho bệnh nhân, vừa giam mình trong phòng nghiên cứu để “bắt” được con vi rút Corona. Dù phải “mặc quần áo phòng hộ trong suốt ca làm việc, mồ hôi ướt sũng, kính mờ đi, mặt hằn vết khẩu trang, nước không được uống và thậm chí không dám đi vệ sinh trong suốt ca làm việc” nhưng họ không một lời than thở. Sự hi sinh thầm lặng này đâu nói được bằng lời phải không các em?
Thật tuyệt vời khi sự hi sinh đó của họ được đáp trả lại thật xứng đáng bởi họ đã thành công khi Việt Nam là nước đầu tiên trên thế giới phân lập được virut, điều chế được típ thử chỉ trong vòng 7 tiếng. Mới đây nhất, Chính phủ đã triển khai khẩn cấp nhiệm vụ khoanh vùng, cách ly khu vực có dịch tại xã Sơn Lôi, huyện Bình Xuyên, tỉnh Vĩnh Phúc, lập 8 chốt ở những điểm thuận lợi trên những con đường đi vào và đi ra xã Sơn Lôi.
Ngành y tế cũng mua sắm rất nhiều trang thiết bị, lập bệnh viện dã chiến, chủ động đối phó với đại dịch. Những người bình thường thì đi phát khẩu trang miễn phí. Ngay cả các em bé cũng góp tiền mừng tuổi của mình để ủng hộ mua khẩu trang. Ở các nhà trường, thầy cô luôn trực chiến, chờ có lệnh là “vào cuộc” theo chỉ đạo của cấp trên. Trong thời gian trực chiến đó, thầy cô đã quét dọn sân trường, lau chùi vệ sinh phòng học, rắc vôi khắp trường, phối hợp với y tế để phun thuốc phòng dịch đến từng lớp học với mong muốn sẽ tạo ra một môi trường sạch sẽ nhất không có vi khuẩn để đón các em quay trở lại đi học.
Tất cả đã nỗ lực hết mình, nỗ lực hơn cả 200% sức lực của mình, nên mặc dù biên giới nước mình rất sát Trung Quốc, mặc dù có nhiều công dân nước mình từ Vũ Hán trở về, nhưng đến nay, cả nước ta mới chỉ có 15 ca bị nhiễm virut Crona, trong số đó có 6 người đã được ra viện. Có thể sắp tới sẽ có thêm một số ca nhiễm nữa, vì lúc đầu có một số người trở về từ Trung Quốc nhưng không hợp tác với các cơ quan chức năng nên chúng ta không thể nào kiểm soát hết được, nhưng cô tin rằng ngành y tế nước ta sẽ khống chế được dịch bệnh, bởi vì các bác sỹ của chúng ta rất tài giỏi và tận tâm, chính sách của Đảng và Nhà nước ta lại rất nhân văn nữa.
Cả thế giới nghiêng mình trước một Việt Nam bé nhỏ nhưng giàu lòng nhân đạo, nhân ái, nhân từ; cả thế giới ái mộ một Việt Nam tài giỏi đi đầu trong công tác phân lập để “bắt” được con virut khủng khiếp đó. Cô cũng cảm thấy mình thật may mắn khi được làm công dân của nước Việt Nam, và cô thật sự tự hào về đất nước mình, các em ạ! Cô cũng muốn cảm ơn Đảng, chính phủ và đội ngũ y bác sỹ thật nhiều nữa. Họ đã làm tất cả để chúng ta có thể được bình yên, bởi sự bình yên trong tâm hồn mới là vô giá.
Nếu cô biết vẽ, cô sẽ vẽ về hình ảnh của đất nước mình trong những ngày này thật đẹp với một sự mường tượng thật giản dị: trên một bầu trời u ám đầy những cuồng phong, có một dấu chấm màu xanh với lấp lánh những tia sáng đỏ tươi từ trái tim mang dáng hình chữ S. Cô rất hạnh phúc khi được trực tiếp cảm nhận vẻ đẹp của đất nước mình trong những ngày qua, đặc biệt là khi có một học sinh trong đội tuyển HSG của cô đã viết một comment dưới phần cô chia sẻ bài những cảm nhận của thế giới về Việt Nam trong dịch bệnh Corona như thế này: “Được là một công dân của Việt Nam ta cũng là một đặc ân cô nhỉ! Em được cô dạy cũng là một đặc ân nữa. Nếu không yêu đất nước thì em yêu quốc gia nào đây? Dù không giàu bằng những nước khác nhưng nước ta giàu cái “tình” giữa người với người,con người ta cũng rất dễ mến,cũng có rất nhiều cảnh đẹp. Em không cần phải đi tìm một đất nước để yêu ở đâu xa cả!” .
Trời ơi, cô mừng đến trào nước mắt luôn khi học trò của cô nghĩ được về đất nước mình với sự trân trọng, biết ơn và tự hào đến thế!
Phải rồi các em ạ, chúng ta “không cần phải đi tìm một đất nước để yêu ở đâu xa cả”, vì trong tim chúng ta, và thật sự là trên cả thế giới này nữa, đã luôn có một Việt Nam rất đỗi tuyệt vời! Dịch bệnh chắc sẽ chưa thể kết thúc sớm, nên cô hi vọng các em sẽ không quên lời nói của Tiếp viên trưởng chuyến bay của Hãng hàng không Quốc gia Việt Nam – Vietnam airline đến Vũ Hán khi ông đã nói thế này: “Không sợ con vi khuẩn đó, chỉ sợ không đón được đồng bào về!”. Báo chí thế giới nói rằng, chúng ta có một chuyến bay “ngạo nghễ” trên bầu trời Trung Quốc. Một chuyến bay làm nhiệm vụ Quốc tế và Quốc gia – mang hàng hóa viện trợ cho anh bạn láng giềng với quy mô kinh tế 12 nghìn tỷ đô, đón những đồng bào đang ở Vũ Hán về nước, bảo vệ họ trước nguy cơ bệnh dịch. Cả thế giới biết rằng: “Việt Nam cao thượng, Việt Nam đoàn kết, Việt Nam trọng tình nghĩa!” các em ạ. Các em đã thấy đất nước mình đẹp như thế nào chưa? Để cho ai đó còn u mê lầm đường lạc lối, còn quay lưng lại với đất nước mình, với chế độ mình sẽ hiểu được: “Bạn có thể từ bỏ Tổ quốc nhưng Tổ quốc thì không bao giờ từ bỏ những người con của mình!”.
Cô hi vọng rằng các em sẽ khắc sâu trong tim mình bóng hình đất nước hôm nay, sẽ cảm ơn thật nhiều nước Việt Nam hôm nay đã cho ta được sống trong niềm hạnh phúc được sẻ chia, được che chở. Cô tin rằng, tình yêu đất nước sẽ giúp các em được hạnh phúc và sẽ trở thành một thứ vốn liếng quý giá để sau này giúp các em trở thành người giàu có về tất cả. Còn bây giờ, cho phép cô được khép lại dòng tâm sự hôm nay bằng chùm thơ cô viết về đất nước, các em nhé!
ĐẤT NƯỚC Ở TRONG TIM
(Yêu tặng đất nước tôi trong đại dịch Corona)
Đất nước mình bé nhỏ vậy thôi em
Nhưng làm được những điều phi thường lắm
Bởi hai tiếng nhân văn được cất vào sâu thẳm
Bởi vẫn giữ vẹn nguyên hai tiếng đồng bào.
Em thấy không ? Trong nỗi nhọc nhằn, vất vả, gian lao
Khi dịch bệnh hiểm nguy đang ngày càng lan rộng
Cả đất nước mình cùng đồng hành ra trận
Trên dưới một lòng chống dịch thoát nguy.
Với người láng giềng đang lúc lâm nguy
Đất nước mình không ngại ngần tiếp tế
Dù mình còn nghèo nhưng mình không thể
Nhắm mắt làm ngơ khi ai đó cơ hàn.
Với đồng bào mình ở vùng dịch nguy nan
Chính phủ đón về cách ly trong doanh trại
Bộ đội vào rừng chịu nắng dầm sương dãi
Để họ nghỉ ngơi nơi đầy đủ chiếu giường.
Với chuyến du thuyền đang khóc giữa đại dương
Mình mở cửa đón họ vào bến cảng
Chẳng phải bởi vì mình không lo dịch nạn
Mà chỉ là vì mình không thể thờ ơ.
Thủ tướng phát lệnh rồi, em đã nghe rõ chưa
“Trong cuộc chiến này sẽ không có một ai bị để lại”
Chẳng có điều gì làm cho mình sợ hãi
Khi trong mỗi người nhân ái được gọi tên.
Từ mái trường này em sẽ lớn lên
Sẽ khắc trong tim bóng hình đất nước
Cô sẽ nối những nhịp cầu mơ ước
Để em vẽ hình Tổ quốc ở trong tim.
Nhớ nghe em, ta chẳng phải đi tìm
Một đất nước ở đâu xa để yêu hết cả
Đảng đã cho ta trái tim hồng rạng tỏa
Vang vọng trong lòng hai tiếng gọi Việt Nam!”
Ngày 13/2/2020 – Cô giáo Chu Ngọc Thanh